Bao nhiêu cái nợ đồng lần
Mẹ đem ki cóp trả dần người ta
Sáng ruộng trũng, chiều đồng xa
Nắng non mẹ xới, sương già mẹ vun
Áo tơi lủn củn chấm bùn
Nón mê dầm dãi mưa phùn mẹ ơi
Người ta kêu đất than trời
Mà sao mẹ chả một lời nói ra
Ở đời còn thói ranh ma
Mẹ ru con những thật thà đầu nôi
“Mẹ thời không chữ bẻ đôi
Nợ ai mẹ lại quệt vôi lên tường”

Người ta buôn hội bán phường
Còn mẹ cóp nắng nhặt sương để dành
Gió lùa qua mái nhà gianh
Thêm nồng vôi trắng, thêm xanh giàn trầu
Mẹ về dắt nắng qua cầu
Đựng trong quang gánh dãi dầu riêng mang
Gió ra đợi ở đầu làng
Ngõ gầy ngóng mẹ mùa sang bao giờ ….
HG sưu tầm
Ảnh đầu trang và ảnh trong bài nguồn từ Internet






Bình luận về bài viết này