BBT: Tháng Bảy tri ân vừa đi qua, BBT Hiephoanet.vn đã nhận được bao câu chuyện bi thương, anh dũng về một thời đạn lửa đã qua của dân tộc Việt Nam từ gần 50 năm về trước. Trong đó, chúng tôi đã rất xúc động trước mấy lời tự sự và bài thơ gọi tìm đồng đội của tác giả Nguyễn Trần. Nhân vật trong bài thơ là Liệt sỹ Lê Văn Chiến, quê ở thôn Gò Pháo xã Hợp Thịnh. Anh hy sinh tại mặt trận Cao Bằng trong những ngày đầu của cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc năm 1979. Năm ấy, liệt sỹ vừa tròn 19 tuổi. Nhưng thật nghiệt ngã và xót xa, kể từ sau cuộc chiến đến nay, gia đình và anh em đồng đội đã dày công tìm kiếm mà vẫn chưa biết được mộ phần của Anh nằm ở nơi nào. Như một nén tâm hương, BBT chúng tôi xin đăng tải nguyên văn câu chuyện và bài thơ gọi tìm đồng đội ấy của tác giả Nguyễn Trần. Đồng thời, tổ chức sản xuất 1 video ngắn về khát vọng tìm kiếm phần mộ người liệt sỹ ấy của đồng đội và gia đình. Hy vọng, bài viết này và đoạn video sắp tới sẽ được lan toả rộng rãi, góp phần để khát vọng ấy sớm thành hiện thực. Xin nguyện cầu cho vong linh liệt sỹ Lê Văn Chiến được siêu sinh tịnh độ, sớm về với quê hương và gia đình yêu dấu.

Phó TBT Hương Giang ghi hình làm tư liệu dựng video trong ngày đồng đội về thắp hương cho liệt sỹ Lê Văn Chiến tại quê nhà
Tháng 11/1978 chúng tôi quê Hiệp Hoà – Bắc Giang nhập ngũ, được biên chế vào D515 E51 đóng quân tại Bãi Đá – Bình Sơn – Lục Nam . Tháng 2/1979, chiến tranh biên giới nổ ra, đơn vị được lệnh lên Cao Bằng chiến đấu -mấy anh em tôi là GV được ở lại .
Sau chiến tranh, về đời thường , chúng tôi tìm lại nhau và thành lập Hội đồng ngũ 11/1978 huyện Hiệp Hoà. Khi ấy, tôi mới biết tin đồng chí Lê Văn Chiến – chú em kém tôi hơn 3 tuổi, quê ở Gò Pháo xã Hợp Thịnh – cùng lính C1 D515, đã bị thương nặng ngay trong trận đánh đầu tiên ở cửa ngõ Cao Bằng ( 6/3/1979). Em được đồng đội đưa lên một chiếc xe tải đạn chở về tuyến sau – nhưng đã hy sinh – nghe nói ở trạm phẫu Ngân Sơn. Từ đó đến nay, gia đình đã liên hệ , đi tìm mải miết nhưng vẫn chưa tìm thấy mộ phần của Chiến. Thật là đau xót. Khi Chiến hy sinh mới 19 tuổi, nay không còn 1 chiếc ảnh nào …!
Nhân dịp KN 77 năm Ngày Thương binh – Liệt sỹ, tôi viết mấy dòng này để tưởng nhớ đến Em- người đồng đội của chúng tôi !
CHIẾN ƠI !
Chiến ơi!
Em ở đâu ?
Giữa trùng trùng mây núi Ngân Sơn hùng vĩ .
Em không về quê đã hơn 45 năm rồi nhỉ?
Giờ này.
Em ở nơi đâu?
Em biết không?
Lần hội họp nào đồng đội cũng hỏi nhau.
Có ai biết Chiến nằm ở đâu không nhỉ?
Chẳng ai nói . Nghĩa là đồng chí
Vẫn còn đi đâu đó chưa về !
Rồi đồng đội lại kể nhau nghe.
Về trận đánh đầu tiên dưới cầu Tài Hồ Sìn năm ấy!
Đạn giặc bắn căng. Có ai bật dậy:
Chiến trúng đạn rồi.
Máu xối …
Thương em!
Thế rồi.
Sau trận pháo H12.
Đội tải thương đưa em lên xe đoàn 10 về bệnh xá.
Đơn vị chia quân đi về các ngả.
Và những ngày hành quân hối hả.
Đào hào. Giữ chốt …
Bặt tin em!
****
Mấy năm sau.
Bờ cõi đã yên.
Anh em về quê …
Sững sờ nghe tin Chiến đã hy sinh ngay từ ngày ấy.
Anh nhớ, một ngày Tháng Bảy
Đến nhà thắp một tuần hương .
Rưng rưng !
Trong khói nhang.
Thấy trên ban thờ không di ảnh!
Không chỉ thế, mà lòng còn canh cánh.
Rằng đến tận giờ, chưa ai tìm thấy được mộ em!
Chiến ơi!
Về đi em!
Về đi Em !
NGUYỄN TRẦN





Bình luận về bài viết này