Trước đây,tôi không tin lắm vào những điều gọi là duyên phận. Nhưng càng sống, càng đi, càng ăn ở với đời, tôi lại càng nghiệm ra rằng : trong chốn nhân gian rộng lớn mênh mông này luôn tồn tại những mối quan hệ bất ngờ nhưng lại giống như đã được sắp đặt tự bao giờ mà người đời vẫn gọi chung là duyên phận.
Nói như thế, để tôi kể ra đây về một con người yêu thơ và hay làm thơ đến mức say mê, về một bài thơ mà ông gọi là thơ quê của người quê.

Ông là Nguyễn Văn Viết (ảnh) sinh năm 1949, quê ở thôn Ngọ Phúc, xã Châu Minh ( Hiệp Hòa- Bắc Giang). Cách đây mấy hôm, tôi bất ngờ gặp ông trong đám cỗ của nhà người bạn. Chuyện thơ phú kéo tôi đến thăm nhà ông. Pha xong ấm trà mời khách là ông lôi thơ ra đọc. Đọc như người ta lên đồng. Mắt nhắm, đầu nghiêng nghiêng, tay gõ nhịp, chân đong đưa. Chả cần nhìn vào sổ sách, ông đọc liên khúc một loạt bài mới viết về quê mà hình như quên cả khách. Chỉ đến lúc giải lao, bắn xong điếu thuốc lào, ông mới nhìn thẳng vào tôi và nói : đấy thơ thẩn của tôi nó thế. Hầu như chỉ viết về quê, về con cua, cánh cò cánh vạc về đồng đất, con người của cái nơi chiêm khê mùa thối…Ông còn nói, khi tôi đã ” vào thơ”…thì mặc cho trời mưa khiến sân thóc ngập, tôi cũng thây kệ. Yêu thơ đến mức ấy, xưa nay ở đất quê này đâu có mấy người- tôi chợt nghĩ về ông như vậy.
Tôi ngỏ ý muốn đăng lên Hiephoa.net mấy bài. Ông bảo : chữ tôi chú không đọc được đâu! Mà đúng vậy, nhìn vào những cuốnsổ ghi thơ của ông chất ở đầu giường, tôi không làm sao đọc nổi đôi dòng. Ông nói đó là do cái tay của ông, chữ đó chỉ riêng ông đọc được mà thôi. Không có thời gian , tôi xin được chép một bài. Ông Viết đọc cho tôi chép bài thơ: Nhớ bữa cơm quê :
Cua bò trốn nắng tìm hang
Cỏ dây vướng cẳng, cô nàng tóm mai.
Giương càng, mi định cắp ai?
Lựa tay bỏ giỏ hom cài nhốt cua.
Ruộng trên anh thúc trâu bừa
Em về lo bữa cơm vừa nhanh xong.
Chả để anh phải đợi mong
Cơm canh sắp sẵn, phởn lòng mừng vui.
Ngồi bên sát vế, kề đùi…
Gỉa làm cua cắp, tay chùi tay xoa.
Hiểu lòng anh thích đùa pha
Muốn em mai lại ở nhà thổi cơm.
Bữa dùng đón bát xới đơm
Canh cua, hương mướp lừng thơm ngọt ngào.
Trách con cua nó hay đào
Thương anh chăm bắt xáo xào nhạo canh.
Cho đồng đỗ nước, lúa xanh
Duyên em thêm thắm, tình anh càng nồng.
Như hoa sắc cánh tươi hồng
Yêu ai cũng chẳng bằng chồng em đâu!
Bữa thì trai hến nấu bầu
Bữa rau bữa cá đổi mầu thỏa thuê
Tương cà gia bản nông nghề
Hẳn là anh cũng hết chê em hèn.
Đêm về bên ánh sáng đèn
Bên nhau như đã thân quen vì tình
Sát vai, đối bóng sóng hình.
Yên vui hạnh phúc là mình say vui.
Đói nghèo đẩy gạt xa lui
Đồng xanh ngô lúa đượm bùi hương hoa.
Đất lành chim rộn hót ca
Cảnh tình sinh mộng chan hòa tình quê
Nguyên xưa sở thích đam mê
Tiềm năng kinh tế nghiệp nghề canh nông.
Độc cho tôi chép xong, ông lại hẹn : rảnh hôm nào xuống nhớ. Tôi không dám hứa, nhưng tự nghĩ, nếu là duyên phận ắt hẳn sẽ có ngày. Bài thơ này có thể chưa hẳn đã là hay với ai đó. Nhưng tôi biết, với ông, bà và tám chín đứa con cả dâu và rể, thì đây đã là một bài ca ngọt ngào về cái tình đời, tình đất, tình người của gia đình và quê hương Ngọ Phúc của ông !
Trần Thanh