Bài thơ: Nhẹ tênh tênh của cụ Đỗ Hanh

Cụ Đỗ Hanh

Mới ngoài tám chục tuổi thôi.

Tâm hồn vẫn trẻ, ngang trời trăng treo !!!

Đó là hai câu thơ mở đầu cho bài thơ: Nhẹ tênh tênh của cụ Đỗ Hanh, bút danh Đỗ Hạnh Khoa của CLB Thơ Duyên quê – nét phố ( Thị trấn Thắng) vừa gửi cho Hiephoa.net sáng nay. Hai câu thơ ấy đã toát lên cái ý tứ chủ đạo, xuyên suốt bài thơ. Đó là niềm vui sống, là sự lạc quan, là cái nhìn thanh thản tới mức ” nhẹ tênh tênh” về phía cuối đời của một con người đã qua rất lâu rồi cái tuổi đời ” xưa nay hiếm”! Và từ đó, bài thơ dẫn dụ người đọc đến với những suy tư, chiêm nghiệm của người cầm bút. Thì ra, không phải là hoàn toàn lạc quan, hoàn toàn thờ ơ trước thời gian hà khắc. Cụ nhận rõ ràng rằng” thời gian bóng đã xế đèo”. Thật hay và thật lạ khi cụ dùng chữ” xế đèo” chứ không phải” xế chiều” như ai đã thường dùng. Cuộc đời của một con người ai đó đã từng ví như một con đèo, con dốc. Khi còn trẻ, đương hăng hái trẻ trung…khi đó ta đương ở bên này đèo, dốc…Còn lúc đã về già, ấy là lúc xế dốc, xế đèo…Khi ấy, mọi gian truân, mọi âu lo, phiền muộn cũng đã qua rồi…Con người ta đã sắp về Cõi Phật. Và với cụ Đỗ Hanh, khi ấy, trong cụ vẫn còn ” tròn vo kỷ niệm, trong veo ân tình” !!! Câu thơ hay, ẩn chứa bao điều gửi gắm. Hơn tám chục năm rồi mà trong lòng, kỷ niệm vẫn cứ tròn vo, vẫn cứ vẹn nguyên trong tâm khảm…và những mối ân tình vẫn lấp lánh, trong veo!!! Cặp tính từ tuyệt đối” tròn vo”,” trong veo” đã nói lên tất cả.

Rồi những câu thơ tiếp theo của cụ như một lời giãi bày, tâm sự, về cuộc sống về tâm tư của một con người đã bỏ đi tất cả mọi sự bon chen, xô đẩy:

Tiếng đời hử…hả…làm thinh.

Muốn quên lại nhớ, nghe- mình vô tư. 

Thảnh thơi trong cảnh nhàn cư

Bụi trần chẳng vẩn , lòng từ khôn vơi. 

Từ hài, ngữ ẩn dong chơi…

Đá mòn, chân cứng , lối đời gắng qua.

Bữa ăn trệu trạo gọi là.

Niềm riêng vẫn cứ la đà triền miên.

Vâng, với cụ là như thế !!! Cuộc đời bây giờ đã không còn vẩn bụi trần…Cụ đến với thi ca, và vui vẻ cày bừa trên” cánh đồng chữ” để sáng tạo ra những” từ hài, ngữ ẩn” !! Đó là” niềm riêng” say đắm tới mức” la đà”  của cụ !

Và kết thúc bài thơ, cảm giác ” nhẹ tênh” chợt đến sau bao ngày trăn trở kiếm tìm. Hai câu thơ như chốt lại mọi điều đã nói. Đọc hai câu thơ, tôi như thấy đâu đây nụ cười hóm hỉnh, không già của cụ chiều nay:

Nhẹ tênh buông hết ưu phiền.

Lộc trời ban tặng, chút duyên cuối chiều !!!

Cảm ơn cụ Đỗ Hanh, cảm ơn về bài học nhân sinh của cụ. Cuộc sống chỉ thật là vui khi ta thanh thản, và dám” buông hết ưu phiền” !!! Hiephoa.net xin kính chúc cụ mãi mãi vui với duyên và lộc trời ban tặng !!!

Nguyên văn bài thơ: Nhẹ tênh tênh ( Đỗ Hanh)

Mới ngoài tám chục tuổi thôi

Tâm hồn vẫn trẻ, ngang trời trăng treo.

Thời gian bóng đã xế đèo.

Tròn vo kỷ niệm, trong veo ân tình.

Tiếng đời..hử…hả..làm thinh

Muốn quên lại nhớ, nghe- mình vô tư

Thảnh thơi trong cảnh nhàn cư.

Bụi trần chẳng vẩn, lòng từ khôn vơi

Từ hài, ngữ ẩn dong chơi.

Đá mềm, chân cứng, lối đời gắng qua.

Bữa ăn trệu trạo gọi là

Niềm riêng vẫn cứ la đà triền miên.

Nhẹ tênh buông hết ưu phiền.

Lộc trời ban tặng, chút duyên cuối chiều !

TRẦN THANH

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s