Chỉ còn mấy tiếng nữa thôi là ngày khai giảng năm học mới sẽ được bắt đầu. Ngồi đếm tiếng mưa rơi trong tĩnh lặng, tôi bỗng dưng nhớ lại những ngày khai trường của tuổi ấu thơ. Ngày ấy giờ đã là ngày xưa. Xa xôi lắm…Đã gần năm chục năm rồi !
( Ảnh minh họa)
Ngày ấy thật đơn sơ nghèo khó. Ngày ấy không có nhiều cờ hoa biểu ngữ. Không có áo quần đồng phục, không có loa đài, không có ghế, không có cả những chiếc khăn quàng đẹp đẽ như bây giờ. Nhưng ngày ấy đối với tôi, và với bao nhiêu bạn bè cùng trang lứa khác, thì ngày khai trường thật là trọng đại. Đó là ngày mà bọn tôi ngóng đợi từ lâu, thậm chí từ rất là lâu. Đến tận bây giờ, có lẽ tôi vẫn không thể nào lý giải được đầy đủ rằng vì sao mình trông đợi. Chỉ biết rằng, ngày đó mình sẽ được mặc quần áo mới- Dẫu rằng đó chỉ là cái quần bằng vải xanh chéo với cái áo cánh vải phin màu xanh hay là màu nâu đất. Và tối hôm trước ngày khai trường, thế nào mình cũng phải thức thật khuya bên ngọn đèn dầu để mà đóng và kẻ vở. Những quyển vở được đóng bằng loại giấy thếp màu đen- còn gọi là giấy giang, một mặt trơn, một mặt sần và không có dòng kẻ. Thế là đóng vở xong bao giờ cũng phải nằm bò ra cái giường tre, lấy thước vuông và bút chì tự kẻ dòng để ngày mai viết chữ cho thẳng hàng. Làm xong rồi, mới mở trang vở ra mà hít hà cái hương thơm rất riêng của nó. Xong rồi thì soạn sách giáo khoa. Đó là những quyển sách cũ mèm, đã được các anh chị dùng từ bao năm trước, ít quyển còn lại đủ bìa. Dọc vỏ bao xi măng ra làm bìa bọc. Sau đó lại hí húi dán nhãn vở lên …rồi ngắm nghía, rồi vuốt ve mãi mà không chán. Chuẩn bị xong sách vở, tôi mới bắt đầu pha chế mực. Xưa đâu có bút bi tiện lợi như giờ, bút máy vẫn còn là hàng xa xỉ. Chủ yếu bọn tôi đùng bút mực- loại bút vừa viết lại vừa chấm mực, Tên nào không khéo, chấm đẫm quá lại viết chậm…mực đổ xuống vở một đám gần bằng đồng xu…..lúc ấy lại lấy phấn thấm đi, thấm lại vẫn không sao sạch được. Mực gói dạng bột, có nhiều màu : xanh, đen, tím. Tôi thích mực tím hơn…Cứ một gói là pha được hai lọ mực đựng trong vỏ của lọ thuốc Fenixilin…xong xuôi rồi, tôi mới bắt đầu nằm xuống giường và nghĩ. Chả hiểu hồi ấy tôi đã nghĩ những gì. Nhưng hẳn không phải là những chuyện quốc gia đại sự…mà chỉ là những chuyện vẩn vơ ! Vẩn vơ mà sao tôi lại thấy lòng mình xốn xang, hồi hộp lắm…Trằn trọc mãi không yên…Rồi cuối cùng tôi cũng thiếp đi trong những giấc mơ thật đẹp.
Và đến sáng hôm sau, tôi xúng xính trong bộ quần áo mới, đầu đội mũ rơm. vai đeo túi dết- một loại túi may bằng vải- trong đựng sách vở và cả bông băng. thuốc đỏ….đề phòng bị máy bay Mỹ ném bom và rảo bước tới trường. Trường xa khu dân cư, nằm sâu dưới đất…chỉ có mái là nhô lên trên mặt đất. Mỗi lớp học đều có hệ thống giao thông hào chạy ra hầm trú ẩn…Ngày khai trường diễn ra chóng vánh nhưng mà trang nghiêm lắm. Khi thầy phụ trách hô ” nghiêm”, bọn tôi đứng im, không nhúc nhích, mắt hướng lên lá cờ đỏ sao vàng và hát. Thầy hiệu trưởng nhắc nhở một số điều cần nhớ, xong xuôi thầy cho về lớp để học bài học đầu tiên…Và hình như do giảng dạy từ trong lòng đất hay sao mà lời giảng của thầy cô nghe sao ấm lạ…
Thế đấy, ngày khai trường năm xưa chỉ là như vậy, nhưng sao đến giờ tôi vẫn chẳng thể quên. Ngoài kia, mưa vẫn đang rơi…Và bỗng dưng tôi lại thấy buồn. Một nỗi buồn vô cớ…Phải chăng, buồn là bởi tại ông giời đổ mưa, nên có thể ngày mai bọn trẻ kém vui đi một chút !
Đêm 04-9-2013
TRẦN VĂN THANH