Nói với em
Nếu em vẫn là chiếc radio một kênh
thì anh phải kêu lên rằng: “biết rồi, khổ lắm”
radio không muốn nghe thì anh còn tắt được
nhưng anh càng lặng im thì “vôlum” em càng lớn dần.
Ai cũng phải thừa nhận rằng:
“phía sau sự thành đạt của người đàn ông
đều có bóng dáng của người phụ nữ”
vậy phía trước sự thất bại, hoặc lỗi lầm nào có thể
sẽ có phần khiếm khuyết của em?!
Tình yêu nào mà chắng có hờn nghen
nhưng chỉ là gia vị thôi, chứ đừng kéo Hoạn Thư vào cuộc
thách thức, hoài nghi đừng trở thành kẻ xâm lược
là mọt, sâu gặm nhấm tình yêu không gọi được thành lời
đừng để Tào Tháo đội mồ tôn em làm “sư phụ” em ơi.
“phái mạnh” cũng muốn nghe lời thủ thỉ bên tai
chỉ giọt nước mắt của em mà cháy lòng anh đó
nếu người đời nói rằng: “con hư tại mẹ”
thì anh cũng có thể nói rằng: chồng hư là tại vợ đó em!
Chỉ có tình yêu chân thành tha thiết từ con tim
Mới giữ được trái tim người bạn đời mãi mãi
“nắng quái chiều” rồi ta cùng nhau nhìn lại
tình yêu rất cần sự thông hiểu, tôn trọng nhau
và giữ chồng cũng là nghệ thuật để tình yêu mãi bền lâu.
Viết riêng cho con
Tặng con gái Nh.H.
Từ lúc “một bàn tay thì đầy”*…
Con lớn lên lúc nào không hay
cứ dần xa vòng tay cha mẹ.
Lên xe hoa, con mang theo niềm vui
mang theo nỗi nhớ, nỗi lo của cha
xa nơi thân thương, về nơi mới, lạ
phía trước là bao nỗi vất vả:
làm dâu, làm vợ, sinh con…
chúng lớn lên, giấc ngủ con ngắn đi
nỗi lo cứ dài thêm theo ngày tháng
niềm vui làm mẹ, con phải tính toán
dõi theo bước chân con trẻ tới trường
cơm trưa đã sang chiều, lại tất tả với lớp, trường
tròn bổn phận công dân, trách nhiệm
bữa chiều là khi mọi người đã cùng chăn, đệm
bữa sáng qua loa, có hôm bụng cồn cào.
Ngày tháng thoắt trôi, cứ lần hồi
gương chẳng kịp soi, thêm vết hằn năm tháng
xót lòng cha mỗi lúc đêm về
chắc con còn thức với canh khuya
lo bữa ngày mai…,vở bài chưa soạn
chợp mắt, giật mình, trời đã sáng
một ngày mới lại bắt đầu…
Ngày đầu Thu Quý Tỵ 2013.
Lục Sơn
*Thành ngữ: “Một bàn tay thì đầy, hai bàn tay thì vơi”