Là hoa xin đừng hái
Là quả xin đừng ăn
Thịt xương tan nát hết
Em vẫn là muôn năm !
Gần gũi…đến xa xăm
Trụi trần trong thanh khiết
Viên mãn khối trăng rằm
Nhưng chẳng bao giờ khuyết !
Nghìn trùng mà thân thiết
Ấm áp lúc cô đơn
Hình hài luôn biền biệt
Hiện hữu trong linh hồn !
Thượng Đế, Ngài ban ơn
Mở tung vườn trái cấm
Ngọt hơn cả tiếng đàn
Trong đêm khuya thanh vắng !
Nguyễn Lâm Cẩn